[Xuyên sách] Tôi Chỉ Muốn Làm Bà Nội Trợ
  • Nói xong, Thắng Nam bất giác nghĩ rằng nếu mình là cô chị kế thật thì bỗng dưng có một ông chồng, lại có thêm một đứa con trai xinh xắn cũng không tệ lắm, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
  • Thắng Nam khẽ lắc đầu với suy nghĩ viển vông của mình, rõ ràng đã bước sang hàng ba rồi mà con mơ mộng giống thiếu nữ mười bảy mười tám, thật sự quá ấu trĩ mà.
  • Thắng Nam biết không thể học hỏi được gì từ cuốn tiểu thuyết này bèn không do dự mà quăng nó sang một bên, tắt đèn và ngủ thiếp đi, đợi ngày mai cô còn phải xử lý tên khốn dám hư tình giả ý tiếp cận hòng điều khiển cô nữa.
  • Reng reng reng!
  • Tiếng chuông điện thoại vang inh ỏi khắp căn phòng.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Ưm… Mẹ ơi, hôm nay là chủ nhật mà, cho con ngủ thêm chút nữa đi.
  • Thắng Nam nhắm chặt hai mắt quơ quào khắp nơi, vừa chụp được chiếc điện thoại, không thèm xem ai gọi đến đã trực tiếp nhận định là mẹ mình gọi.
  • Bà Anna
    Bà Anna
    Lê Thắng Nam, rốt cuộc cô có nhớ bổn phận của mình không hả? Hôm qua còn giả vờ khóc lóc nói muốn đưa Thế Việt đi học, vậy mà giờ này còn ngáy ngủ chưa tỉnh, đúng là tánh nào tật nấy, có chết cũng không thay đổi được mà.
  • Một giọng nữ cao chua chát vang lên từ đầu dây bên kia.
  • Thắng Nam vẫn còn say ngủ, nhưng nghe lời mắng chửi liên hồi như súng liên thanh của đối phương thì cơn buồn ngủ lập tức bay xa, cô không biết người phụ nữ đầu dây bên kia là ai, nhưng tuyệt đối không phải giọng của mẹ cô.
  • Thắng Nam lập tức bật dậy khỏi giường, hoang mang đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này cô mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, từ cách bày trí đến màu sắc đều không giống phòng ngủ của cô.
  • Phản ứng đầu tiên của Thắng Nam chính là cho rằng mình bị bắt cóc, phải biết cô đã xét xử rất nhiều con ông cháu cha phạm tội, cho nên việc có người hận cô muốn truy sát cô là bình thường, nhưng cô không hiểu, có kẻ bắt cóc nào nghiệp dư tới mức không thèm trói cô lại luôn chứ, thậm chí còn cho cô ở trong một căn phòng rộng lớn xa hoa như thế này?
  • Chẳng lẽ cô gặp phải biến thái rồi?
  • Thắng Nam xuống giường xỏ dép vào, chậm rãi bước tới cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra.
  • Thật ra cô biết mình đang làm điều ngu ngốc, làm sao tên bắt cóc kia có thể không khóa cửa để cô dễ dàng trốn thoát chứ?
  • Cạch!
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    ...
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Trời ạ, thật sự mở ra được này.
  • Đám bắt cóc kia khinh thường cô đến vậy sao?
  • Không hiểu sao lúc này Thắng Nam lại cảm thấy hơi tức giận, đúng là đám bắt cóc kia đã quá khinh thường cô rồi, có lẽ chúng cho rằng cô là một cô gái yếu ớt sẽ chẳng làm nên trò trống gì cho nên mới lơ là phòng thủ như thế.
  • Hừ, nếu đám bắt cóc kia đã chủ quan như vậy thì cũng đừng trách cô trốn thoát, cô sẽ dạy cho chúng biết thế nào là đừng chủ quan trước bất cứ con mồi nào.
  • Đào (Hầu gái)
    Đào (Hầu gái)
    Mợ chủ, rốt cuộc cô cũng thức, cậu Việt sắp trễ học rồi.
  • Thắng Nam vừa mới bước ra khỏi phòng thì một cô gái không biết từ đâu xuất hiện ngay trước mặt làm cô giật hết cả mình, may mà tố chất của một vị thẩm phán tài ba không cho phép cô biểu lộ sự sợ hãi trước người khác, cho nên biểu cảm trên mặt cô vẫn đông cứng trước sau như một.
  • Thắng Nam quan sát cách ăn mặc của cô gái trước mặt, trông giống như đồng phục, chẳng lẽ nơi này là nhà hàng hay khách sạn cao cấp nào đó? Hơn nữa cô ta còn gọi cô là mợ chủ, rồi nhắc đến bé Thế Việt nào đó, đám người này đang chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ đám bắt cóc nổi hứng muốn cosplay à, nhưng xin lỗi, cô không có thời gian để chơi đùa với đám tệ nạn của xã hội này.
  • Thắng Nam đanh mặt cảnh cáo cô gái kia:
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Tôi không cần biết các người đang muốn giở trò gì, tốt nhất nên để tôi rời đi, đừng tưởng người giàu sẽ nằm ngoài vòng pháp luật, cho các người biết, tôi có thể tự tay tiễn các người vào tù đấy.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Cô gái kia bị mấy lời nói của Thắng Nam dọa sợ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào mới phải, mất một lúc sau, cô ta mới lắp bắp nói:
  • Cô gái kia bị mấy lời nói của Thắng Nam dọa sợ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào mới phải, mất một lúc sau, cô ta mới lắp bắp nói:
  • Đào (Hầu gái)
    Đào (Hầu gái)
    Mợ, mợ chủ, tôi, tôi chỉ là người giúp việc, tôi, tôi, tôi không có làm gì phạm pháp hết, là chú quản gia kêu tôi lên gọi cô dậy, không phải tôi tự ý đánh thức cô đâu, hu hu.
  • Cô gái sợ hãi rụt cổ xuống khóc nức nở, cô ta chỉ mới vào nhà họ Trần làm việc được một tháng, không tiếp xúc nhiều với Thắng Nam, đa phần chỉ nghe về cô thông qua đám người giúp việc lâu năm khác, nhưng sao những gì họ nói với cô lại hoàn toàn trái ngược với điều cô ta thấy vậy?
  • Không hề điêu ngoa khó chiều gì cả, mà đúng hơn chính là lạnh lùng khắc nghiệt!
  • Oa oa oa, mợ chủ quá đáng sợ!
14
Chương 8: Bị bắt cóc?